CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Hệ liệt Truy đuổi hôn sự


phan 13

 Chương 3 : Phá Trận
Thời gian trôi qua, khi mặt trời bắt đầu đỡ gay gắt hơn Nguyệt Phù nhìn trời thầm tính toán. Đã hơn hai canh giờ rồi, thế nào nha đầu Tiểu Ngọc sẽ lại lải nhải cho xem. Sau này, muốn nha đầu kia bao che , để trốn ra ngoài, hẳn rằng sẽ không dễ nữa.
- Này…, này….ngươi ngủ đủ chưa hả ? Mau dậy phá trận đi… xem như ta năn nỉ ngươi đó, làm ơn đi…. Nguyệt Phù ngày càng gấp hơn nữa, muốn nhanh chóng thoát khỏi trận. Nếu lần trốn ra ngoài này bại lộ, hẳn sẽ bại lộ luôn cả thân phận.
 Nghe giọng nàng gấp đến độ như người ngồi trên lửa, khóe miệng Thương Vũ khẽ nhếch. Hắn lúc này mới mở mắt, vươn vai thoắt cái đã ở bên cạnh nàng từ lúc nào.
- Nàng đã từng phá trận chưa ? Hắn quay sang nghiêm túc hỏi Nguyệt Phù, trận pháp biến hóa đã đến độ khó giải. Nếu nàng từng biết qua chút phá trận thì ắt hẳn sẽ dễ cho bọn họ hơn. Nhưng nhận lại câu trả lời chỉ là gương mặt nhuốm đỏ lắc lắc liên tục trong bối rối.
- Tên ta là Thương Vũ…Nha Thương Vũ…tên nàng là gì ? Có thể ta và nàng sẽ cùng chôn xác tại đây hôm nay, ít ra ta cũng phải biết ta sẽ chôn cùng ai chứ. ?
- Tử Linh…tên ta là Thát Tử Linh. Hắn có lẽ nói đúng, thế trận bày ra hết sức phức tạp, dù không rõ cách phá giải nhưng nàng biết cách trận vây khốn.
Tử Thạch trận là một trận pháp dễ bày, khó phá, hung hiểm đến mức chỉ cần một chút sơ sảy, cũng khiến cho kẻ điều trận lẫn kẻ phá trận mất mạng trong đó. Bọn họ may mắn chính là không có kẻ điều trận,nhưng cũng vì thế mà trận xoay chuyển khó kiểm soát hơn.
- Dù ta chưa từng phá trận, nhưng ta sẽ hỗ trợ huynh toàn lực. Đừng nhìn ta là nữ nhi mà khinh thường nhé, ta có thể làm mọi việc. Tử Linh nhìn Thương Vũ nói một cách nghiêm túc, nàng cũng không phải kẻ vô dụng, vướng tay vướng chân kẻ khác.
- Nàng xác định sẽ theo cùng ta phá trận sao ? Hắn dùng ánh mắt thân trầm nhìn nàng, trước cái nhìn của hắn, Tử Linh dường như bi hắn nhìn thấu tâm tư. Nói nàng muốn theo hắn phá trận, không bằng nói nàng muốn học cách phá giải trận pháp, nghe có vẻ đúng hơn.
- Phải, ta thừa nhận, ta có ý định học cách phá giải trận pháp. Nhưng ta hứa sẽ làm hết sức hỗ trợ huynh, sẽ không vướng tay, vướng chân huynh, không trở thành gánh nặng. Nàng là một gười nhanh nhẹn, tháo vát, dù không quá giỏi giang, nhưng ít ra không đến nỗi vướng chân kẻ khác.
- Ta không sợ nàng làm vướng chân ta, cũng không sợ nàng học cách phá giải trận pháp. Chỉ là…. phá trận cùng ta sẽ nguy hiểm vô cùng…có thể mất mạng…, nàng vẫn muốn phá trận sao ? Đôi mắt hắn ánh lên sự dịu dàng, lo lắng, quan tâm. Hắn thực sự không sợ nàng học lỏm phá trận, chỉ sợ trận pháp sẽ làm tổn thương nàng.
- Ta không sợ, thật ra….thật ra… trận pháp này… do ta bày ra…Nàng ấp úng, giọng nói ngày một nhỏ , sợ hắn sẽ tức giận khi nghe thú nhận của nàng.
- Ta biết, chính ta đã cố ý nhốt nàng vào trận cùng với ta…..Thương Vũ thở dài, hắn không định nói ra. Nhưng đối diện với thành thật của nàng hắn cũng không thể không thừa nhận.
- Huynh….Hừm…sao huynh có thể…ta nhốt huynh trong trận là vô ý, còn huynh nhốt ta vào trận là cố tình….có thể đem ra nói được hay sao ?
- Ta chẳng qua chỉ nghĩ, trận pháp nàng bày ra,nàng sẽ phá giải được, nhốt nàng vào trận cùng, ta không cần phí sức phá trận. Nhưng….xem ra ta lầm mất rồi….
- Thực xin lỗi…..ủa…mà ai quy định biết bày trận là phải biết phá trận chứ…. Tử Linh giận dữ nhìn Thương Vũ, hắn đúng là….
- Cô nương lại sai rồi, người ta nói. Kẻ phá trận có thể không cần biết bày trận. Nhưng kẻ bày trận phải biết phá trận. Vì nếu không, trận pháp bày ra, với người đó chính là Tử Lộ. Hắn chậm rãi nói, không biết nàng học bày trận từ đâu, mà điều căn bản này lại không biết.
- Xin lỗi….chẳng hiểu vì sao, nàng cứ phải liên tục xin lỗi hắn kia chứ.
- Thôi bỏ đi, cô nương không biết phá trận, nhưng biết ngũ hành chứ ? Nếu nàng đã biết bày trận thì dạy nàng phá trận hẳn là không khó.
- Biết…Nàng vốn mê Ngũ hành thuật số nên mới mê kỳ môn độn giáp này….
- Phá trận cũng như lúc bày trận, cũng dựa vào ngũ hành bát quái. Còn phải biết kết hợp âm dương….. Nếu trận pháp là âm chúng ta sẽ dùng dương phá giải. Nếu trận pháp là dương phải dùng âm để tìm đường lui….
- À cái này thì ta biết….ta đã từng đọc qua chúng…. Thì ra những cuốn sách Trầm tướng quân…à mà phải là phụ thân mới đúng, hiện giờ nàng đang sống với thân phận nữ nhi của ngài ấy……thì ra, những thứ ông ta bắt nàng đọc, đều là căn bản của phá giải những trận pháp.
- Tử Thạch trận là là âm trận…vì đá vốn tính hàn…. nên chúng ta phải dùng thứ có tính dương tương đương để phá giải….Quanh đây….Tử Linh nhìn ngó xung quanh, cố tìm kiếm thứ thuộc tính dương để phá trận.
- Quanh đây không thể tìm ra thứ gì có dương khí ngang với thạch trận này đâu……..hắn đã thử tìm ngay khi nàng vừa bày trận rồi, nhưng ngoài hắn ra thì chẳng có thứ gì mang dương tính để phá trận.
- Thật xin lỗi….Tử Linh cúi gắm mặt xuống, cảm thấy thật có lỗi. Không phải nàng cố ý…
- Tiểu cô nương, không cần cảm thấy có lỗi đâu….cũng may thứ nàng bày là Tử Thạch trận. Thạch trận không đơn giản mang hàn tính thuộc âm mà còn mang hỏa tính thuộc dương. Chỉ cần chùng ta phá trận khi nó đang mang tính hỏa là được thôi…
- Đó là lý do huynh có ý đợi qua giờ giờ ngọ…là muốn dùng sức nóng của mặt trời cho thạch trận hấp thu chuyển tử hàn tính sang hỏa tính ?
- Nàng nói thử xem ? Thương Vũ nhìn nàng mỉm cười. Nụ cười của hắn, làm Tử Linh ngơ ngẩn cả người.
- Huynh là tình đến dùng đầm nước này phá trận ? Nhưng dùng đến thủy phá hỏa trận huynh phải hội tụ hỏa về, chúng ta lấy gì tụ hỏa…..
- nàng nói xem…Hắn lại mỉm cười như không có việc gì lớn….
- Không được…quá nguy hiểm sẽ mất mạng….Tử Linh hiểu ra ý của hắn hoảng sợ kêu gào to nhưng đã không còn kịp, hắn đã đẩy nàng vào đầm nước. Còn bản thân thì áp sát thân mình vào tảng đá nóng đến phát bỏng ở phía cạnh đầm….Trận pháp khẽ xoay chuyển…chỉ thoáng chốc Thương Vũ bị những thạch trận kia nuốt gọn vào trận.
Tử Linh đứng đó trong bàng hoàng, lệ rơi đầy trên khuôn mặt nàng. Hắn vì sao chưa bàn kỹ với nàng đã tự ý hành động. Nói là cùng phá trận, thế nhưng vì sao chỉ một mình tự quyết. Nếu như…nếu như hắn không ra được khỏi đó… Nếu….Lệ bất giác lại tuôn rơi, không hắn nhất định sẽ không sao sẽ không có gì….hắn sẽ không chết….Chỉ một lúc sau thế trận bắt đầu xoay tròn. Tử Linh vừa hất nước trong đầm lên những phiếm đá trong thạch trận, vừa cố tìm kiếm hình bóng quen trong đám thạch nóng đang bốc khói kia. Đến khi phiếm đá cuối cùng bốc hơi rơi xuống mở ra trận pháp. Tử Linh cũng nhìn thấy Thương Vũ nằm bất động trên đất, quần áo cháy xém, thân thể bỏng nặng đến mức, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Hắn nằm trên đất hơi thở mong manh suy yếu, các vết bỏng kia còn bị nước đầm làm nhiễm bẩn, khiến chúng càng tệ hơn. Có vẻ như hắn đã bị vấy bẩn nước đầm ngay từ lúc đầu. Sở dĩ Tử Linh không thấy được, vì bị thạch trận che mắt nàng. Thế nên những vết bỏng bị nhiễm bẩn kia bắt đầu sưng lên, thật đáng sợ.
Nhìn thân thể đầy thương tích, cùng những vết bỏng của hắn….lệ nàng lại rơi…sao hắn lại ngu ngốc như vậy…vì sao lại đẩy mình vào nguy hiểm như thế….Nhưng nước mắt nàng rơi không chỉ vì đau lòng mà còn bởi vì vui mừng…Mừng vì hắn vẫn còn hơi thở cho dù mong manh, mừng vì hắn đã cố sống ra khỏi thạch trận cùng nàng.
Aki: xin lỗi các tình yêu…………vì dạo này thi ngập đầu………..thông cảm…thông cảm….

Chương 4 : Tiểu thư tướng quân phủ
Dù rất muốn trở lại miếu, nhưng Tử Linh không thể bỏ mặc Thương Vũ ở lại nơi này chờ chết. Nói cho cùng thì hắn cũng xem như cứu nàng ra khỏi trận. Tử Linh nàng không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, thế nên dù biết sẽ đem phiền phức đến cho mình.


Thát Tử Linh cũng buộc hắn vào hai khúc cây khô, kéo về phía sau Tướng quân phủ. Dĩ nhiên không phải đi cửa sau mà đến đó, nói gì thì nói ở phủ tướng quân cửa sau cũng có lính gác. Nàng đường đường đi ra cửa chính dâng hương, nay sao có thể len lút trở về từ cửa sau. Sở dĩ kéo ra phía sau phủ tướng quân, vì ở đó có một cái lỗ chó, nơi mà nàng hay dùng để trốn ra phủ, học trộm trận pháp. Theo đường cũ nàng thuận lợi đưa hắn về phòng của mình. Vừa vào trong phòng Tử Linh gặp Tiểu Ngọc, chẳng biết nha đầu kia dùng cách gì mà có thể thoát khỏi mọi người trở về phủ an toàn.


Nhưng hiện nay nàng đâu còn tâm trạng mà nghĩ đến việc đó nữa. Hiện giờ điều nàng bận tâm chính là sinh mạng của hắn.


- Tiểu thư…sao cô về trễ vậy…cô làm em lo chết được . Người này…người này là ai…vì sao lại đem về đây…. ??Tiểu Ngọc vừa nhìn thấy tiểu thư nhà mình thì hớn hở chạy lại, nhưng ngay sau đó nàng phát hiện ra một nam nhân lạ bị thương, được tiểu thư kéo về.




-Tiểu Ngọc…em có thể khoan hỏi, lại đây phụ ta kéo hắn vào trong phòng hay không…. ?Vừa mệt vừa bực mình Tử linh thở hổn hển trả lời nàng.




Hai chủ tớ cùng nhau kéo Thương Vũ vào phòng đặt hắn lên giường bên trong phòng. Căn phòng khá đơn giản nhưng gọn gàng, gian ngoài có một cái kệ dựa sát tường chứa dầy sách, một chiếc bàn nhỏ đặt thư áng, gian phía trong khá nhỏ, chỉ kê vừa chiếc giường.




- Đi mời đại phu…nhớ phải thật cẩn thận kẻo cha nương ta biết….Tử Linh quay sang phân phó Tiểu Ngọc.




- Tiểu thư….việc này…để nam nhân lại khuê phòng thanh danh sẽ bị hủy hoại….lão gia mà biết, sẽ giết nô tỳ mất….không thể được đâu….Tiểu Ngọc ở một bên kêu lên


- Ta không thể lo nhiều như thế…em đi nhanh lên…thương thế hắn rất nặng, trước mắt phải giữ được mạng cho hắn đã…những việc khác tính sau đi….
 Một lúc sau lão quân y cũng được bí mật đưa đến, lão gạt mồ hôi trên trán sau khi chẩn bệnh :
- Tiểu thư, ta thực không có cách nào bảo đảm được mệnh cho hắn…chỉ có thể làm hết sức mình thôi….sống được hay không còn xem vào vận mệnh của hắn. nói rồi lão ngồi xuống băng bó vết thương cho kẻ trên giường viết ra một đơn thuốc rồi vội vã ra về.




Tại cổng sau của phủ tướng quân, lão quân y đang báo lại những gì lão biết cho một nam nhân đứng tuổi. Nam nhân kia chỉ khẽ gật đầu cho phép lão rời đi, rồi như một bóng ma, hắn lắc người một cái, xuất hiện trong phòng của Đại tiểu thư tướng quân phủ. Nhìn thanh niên nắm trên giường, đôi mày hắn khẽ nhíu lại.




- Là tiểu tử này ? Vẻ mặt hắn có chút kinh ngạc nhưng ngay sau đó liền trấn định lại. Lấy ra một lọ hộ mệnh đơn trân quý, nhét dược vào miệng tiểu tử kia. Sau khi xác định tên kia đã nuốt xuống, hắn mới lặng lẽ rời đi. Khi đến, khi đi không lưu lại dấu vết gì, cứ như hắn chưa từng xuất hiện trong căn phòng đó.




Mặt trời chiếu những ta nắng chói chang theo khe cửa sổ chui vào phòng. Trên chiếc giường nhỏ Thương Vũ lặng lẽ mở mắt. Hắn đưa mắt nhìn căn phòng xa lạ, lại nhìn xuống tiểu cô nương đang ngồi ngủ gục bên cạnh hắn.




Thực ra với hắn, thương tích kia không quá nghiêm trọng. Nhiều năm đi lại trên giang hồ, đối mặt với sinh tử là việc hắn thường xuyên gặp phải. Có những thời khác hắn đứng trước tử môn quan còn gần hơn so với hôm qua. Chiều qua dù nàng có bỏ mặc hắn lại cánh rừng đó, hắn vẫn không việc gì. Bởi hắn tự phong bế cơ thể lại để chữa thương nên hơi giống kẻ đang hấp hối.
Nàng dùng đôi tay nhỏ bé, kéo hắn từ trên núi về Tướng quân phủ có bao nhiêu vất vả, hắn đều biết cả. Hắn chỉ không thể cử động thân mình, nhưng ý thức hắn thì biết rõ hết thảy mọi thứ đang diễn ra. Tiểu cô nương kia gọi nàng là tiểu thư, thì ra nàng chính là con gái của tướng quân Trầm Thiên. Nhưng Trầm tướng quân có đến hai nhi nữ, nàng là Hiểu Nguyệt Phù hay Trầm Nhã Nhi. Thương Vũ đưa tay điểm huyệt ngủ Tử Linh rồi đưa mắt nhìn thuộc hạ đang quỳ gối phía dưới kia nhận mệnh của hắn.




- Trở về nói lại với phụ thân ta…hôn sự với nhà Trầm tướng quân ta sẽ không phản đối nữa
 Kẻ kia chỉ khẽ gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi. Đến lúc này hắn mới đưa tay giải huyệt ngủ cho tiểu cô nương bên cạnh. Cựa mình một cái, nàng mơ màng mở mắt, thấy hắn đang chăm chú nhìn nàng khiến nàng hết sức ngượng ngùng. Nàng cư nhiên ngủ quên, còn ngủ ngon lành trước mặt hắn, không biết nàng có ngáy hay không nữa….
 – Ta…ta…không có ngáy chứ ? Nàng đỏ mặt, ngượng ngùng hỏi hắn.
 – Có, còn chảy nước miếng nữa….Thương vũ buồn cười nói, một tiểu thư tướng phủ như nàng quả là rất dễ thương.
 – Ta…ta…mặt nàng đỏ lừ, hơi thở đứt quãng khó khăn,sắc mặt tái nhợt khiến Thương Vũ đang cười nhạo cũng sợ hãi.
 – Nàng không sao chứ ? Hắn lo lắng cầm tay nàng lên bắt mạch. Mạch tượng suy yếu mỏng manh khiến hắn hoảng sợ.
 – Là bệnh cũ…Nàng mỉm cười trấn an hắn… Viên thuốc giả bệnh chết tiệt này mỗi khi uống nó cơ thể nàng luôn trong tình trạng chỉ còn nửa cái mạng….
 – Hôm qua còn khỏe như vậy…Hắn vừa nói vừa truyền chân khí sang người nàng khiến Nguyệt Phù cảm thấy dễ chịu hơn.
 – Huynh vừa bị thương, lại hao tổn chân khí vì ta thật sự không hay đâu…căn bệnh này theo ta lâu rồi…thỉnh thoảng củng có đôi khi khỏe lai nhưng chỉ thỉnh thảng thôi…Nàng mỉm cười giải thích, mong rằng hắn sẽ tin vào giải thích này của nàng.
 – Con là nữ tử chưa chồng mà sáng sớm ra lại ngồi trên cùng một chiếc giường với một nam nhân xa lạ mới thực sự là chuyện không hay đó. Vừa vào phòng Trầm Thiên nghiêm mặt nói tỏ ra hết sức tức giận

Chương 5 : Ép Hôn.
Thương Vũ cúi xuống nhìn tình trạng quần áo hắn vì băng bó mà không chút chỉnh tề nào định mở miệng thì bị Trầm Thiên cướp lời. Lão không để hắn có cơ hội mỏ miệng giải thích gì.
- Không cần viện bất cứ lý do gì. Ngươi chỉ cần trả lời ta có phụ trách với nữ nhi nhà ta hay không thôi.
- Cha, hắn thật ra hắn….không phải do lỗi của hắn….Nguyệt Phù ở một bên lúng túng không biết phải nói gì, Nàng phải giả thích thế nào đây…nói rõ ra đồng nghĩa với bại lộ thân phận nàng….Nhưng không nói ra hắn sẽ bị Trầm Tướng quân, phụ thân hiện tại của thân phận này làm khó.
- Ồ vậy mọi việc đều do con gây ra sao ? Vậy cũng không sao, vậy con tốt hơn hết nên chuẩn bị im lặng mà lên kiệu hoa của mình thôi.
- Cha ép huynh ấy lấy con sao ? không thể được…huynh ấy không làm gì sai…Nguyệt Phù Hoảng sợ trợn tròn mắt nói. Nàng dù thế thân sống tại đây, có thể làm bộ quên thân phận thật của bản thân. Làm bộ sống thế Nguyệt Phù nhưng sao có thể gả thay nàng ấy….sau này phải đổi lại thì phải thế nào…
- Phu quân của con dĩ nhiên phải là hôn phu được hỉ phúc di hôn với con rồi. Ta có nói bắt hắn chịu trách nhiệm lấy con đâu ? Trần Thiên nhíu mày nhìn Nguyệt Phù thở hổn hển vì tức giận nói. Ngồi một bên nãy giờ Thương Vũ mới lên tiếng….
- Ta sẽ chịu trách nhiệm….Ta đã nghỉ lại trong phòng vị cô nương đây, nếu gả nàng cho hôn phu chỉ phúc vi hôn để họ biết việc này….sẽ có chuyện….Thương Vũ vội vàng lên tiếng ….
Dù hắn biết bản thân mình có hôn ước với Trầm gia, nhưng hôn thê của hắn là ai trong hai vị tiểu thư của tướng phủ hắn lại không nắm rõ. Hắn chỉ lờ mờ biết được cả hai vị tiểu thư tướng phủ đều được định sẵn hôn ước. Lần này đến tướng phủ vốn định từ hôn, nhưng trên đường gặp phải nàng khiến hắn đổi ý. Hắn không rõ, nàng là đại tiểu thư Hiểu Nguyệt Phù hay nhị tiểu thư Trầm Nhã Nhi. Nếu hôn thê của hắn không phải là nàng mà là tỷ muội của nàng thì thật thảm.
Tử Linh giật mình, nàng không phải thích hắn rồi chứ ?Sao lại sợ hắn lấy Nguyệt Phù muội muội cơ chứ ? Nàng và hắn chỉ gặp nhau có một lần. À hai lần….mà cũng không hẳn hai lần…. Suốt đêm qua nàng đã thức cùng hắn suốt đêm. Vì hắn mà thay thuốc, vì hắn mà lo lắng.
Được rồi, nàng thừa nhận hắn có sức hấp dẫn lạ thường. Còn cứu nàng thoát khỏi trận pháp, lúc nãy còn vì nàng giả bệnh mà vận khí trợ mệnh cho nàng. Nàng là Người Thổ quốc, luôn sống thật với lòng mình. Nàng thừa nhận, nàng bị hắn mê hoặc mất rồi, dù chỉ vừa mới gặp hôm qua thôi. Thế nhưng nàng và hắn cũng có thể tính là cùng trải qua sinh tử, cùng chung hoạn nạn.
- Con…Tử Linh chưa kịp lên tiếng phản đối thì đã bị Trầm Thiên điểm hiệt câm cùng bất động.
- Giờ phút này con là kẻ không có quyền ý kiến nhất có biết hay không ? Lão trừng mắt nhìn biểu hiện không chút tình nguyện của nữ nhi, rồi quay sag tươi cười nói với Thương Vũ.
- Chàng trai trẻ, nếu cậu không phiền chúng ta tổ chức hôn sự luôn hôm nay cho khỏe, cậu thông cảm nhé, ta là kẻ không thích việc gì chưa nắm chắc.
- Việc này, như thế liệu có gấp quá chăng ? Hôn sự là việc trọng đại, nếu như gấp gáp thì sẽ không thể chuẩn bị chu đáo. Thương Vũ tỏ ra khá lúng túng, hắn dù không muốn nàng lấy kẻ khác, nhưng hắn còn nhiều việc phải lo với thân hận Ảnh vương mới nhận trên giang hồ chưa muốn vướng bận gia thất.
-Nếu ngươi không muốn cưới cũng không sao, ta có thể đổi lại gọi hôn phu của Nguyệt phù đến bàn với hắn cũng được. Vừa nói Trầm Thiên vừa bước vội ra cửa tỏ ý muốn đi. Hừm muốn trả giá với lão hả, không có cửa đâu nhóc.
- Không,ta lấy. Thương Vũ vội vàng ngăn ông lại, hắn đành thỏa hiệp với hôn sự gấp gáp này.
Trầm Thiên mỉm cười hài lòng bước ra khỏi phòng, để lại đôi trẻ còn trong trạng thái ngơ ngẩn vì quyết định quá ư là bất ngờ kia. Nguyệt Phù như kẻ lơ lửng trên mây, không thể tin vào sự thật đang điễn ra trước mắt. Chỉ trốn ra khỏi phủ một buổi chiều, chỉ cố sống cố chết cứu về một người. Thế mà nay kẻ nàng cứu lại biến thành Phu quân tương lai mà lát nữa đây nàng phải bái đường.
Thương Vũ nhìn vị hôn thê bất đắc dĩ, phải hắn thích nàng, cũng không coi là bị ép hôn. Nhưng hôn sự gấp gáp như vậy, khiến hắn có chút không yên lòng. Vương hiệu Ảnh vương kia hắn còn chưa ngồi vững, lấy nàng hắn liệu có đủ khả năng bảo vệ nàng khỏi những kẻ muốn truy sát hắn hay chăng? Hai người nhìn nhau, mỗi người có tâm tư riêng, thế nhưng cả hai cùng chung một mỗi lo lắng, hoang mang bởi hôn sự bất ngờ này.
Aki: chúc mọi người giáng sinh vui vẻ……..mai ta thi, đáng lẽ ra ta tình để thứ 6 thi xong sẽ post truyện cho các tình iu……nhưng mờ giáng sinh….coi như quà….
Đi kèm quà là thông báo có chút buồn: ta sẽ nghỉ post truyện 1 thời gian chừng hơn 2 tuần gì đó………..vì thi môn khó……nuốt…..
nên tình iu nào đang dõi theo truyện nhà ta đừng ném đá ta………..sau khi thi xong môn đó ta sẽ quay lại và sẽ tận lực bù lại cho các tình iu………..thế nên đừng ném đá ta mà tội nghịp….he….he….

Chương 6 : Hôn Sự.
Như lời Trầm Thiên nói hỉ đường được dựng lên rất nhanh, cũng chẳng biết ông ta đã thông báo với phụ mẫu Thương Vũ lúc nào mà chỉ nội trong một canh giờ, kiệu hoa đã đến tướng quân phủ rước cả tân lang và tân nương về.
Khi hỷ sự diễn ra, toàn dân chúng Tại Sa Hà Trấn đều tỏ ra hết sức kinh ngạc. Dù việc hai vị tiểu thư nhà Trầm tướng quân có hôn phu, ai ai cũng biết. Thế nhưng họ chưa từng nghe nói đến hỷ sự này, có vẻ như hỷ sự này, chỉ được quyết định sau một đêm. Thế nhưng, dù hôn sự đột ngột, gấp gáp, vẫn rất náo nhiệt, và không kém phần long trọng. Sáng Tướng phủ treo đèn lồng đỏ, trưa sính lễ được nhà trai đưa đến, chiều quan khách tề tựu chúc mùng Trầm tướng gả con, kiệu hoa cũng đến cửa rước tân nương về phủ. Mọi việc diễn ra cứ như là đã được chuẩn bị rất kỹ từ trước, chẳng giống một hôn sự vừa được quyết định trong thoáng chốc một chút nào.Nhưng buồn cười nhất chính là, tân nương tử bị phụ thân nàng trói lại, ném lên kiệu hoa. Thậm chí, Trầm tướng quân còn đích thân áp giải nàng đến tận lễ đường bên nhà trai.
Suốt dọc đường đi Nguyệt Phù giở mọi thủ đoạn để hòng được mở trói. nhưng nói thế nào Trần Thiên vẫn không chút bận lòng.
Đoàn rước dâu cùng nhau ngồi nghỉ ngơi tại một bóng cái cây to nơi ven đường một cách mệt mỏi, Nguyệt Phù nhìn Trầm Thiên nhăn mặt mếu máo than:
- Phụ thân người thật độc ác, ôi con cảm thấy khó thở quá, nới giây trói ra giúp con dễ thở một chút đi. Cơ thể con yếu thế này, lại mang bệnh sao có thể chạy được.Nguyệt Phù làm bộ thều thào như người sắp chết.
Nàng đã uống tục thiên mệnh hiện giờ thân thể nàng thực sự yếu ớt. Vì Trầm Thiên rất rành y thuật, trước mặt hắn nàng không thể không uống thuốc giả bệnh. Nhưng nàng đã chuẩn bị thuốc giải ở đây, chỉ cần hắn mở trói nàng sẽ lén uống thuốc giải rồi bỏ chạy.
- Nhạc Phụ… Thương Vũ nhìn Trầm Thiên nhỏ giọng xin thay cho Nguyệt Phù. Thấy nàng bị bệnh cũ hành hạ,lại bị trói thế kia khiến hắn đau lòng.
- Thôi được…Trầm Thiên thở dài bước đến gần bên Nguyệt Phù đưa tay tháo sợi dây trói. Nguyệt Phù hí hửng trong lòng mà không hề nhận ra, trong không khí có một hương thơm thoang thoảng mà dịu nhẹ, đang ngấm dần vào thân thể nàng.
Ngay khi vừa được cởi trói, nàng lén nuốt viên giải dược chuẩn bị sẵn từ tay áo. Khi nàng cảm thấy sức lực trở lại, thì cơ thể đột nhiên trở nên đông cứng, không thể cử động được.
-Là Băng Hương….phụ thân người có cần phải hạ băng hương lên con hay không…thật là quá đáng !! Tử Linh tức giận kêu lên, nàng biết Trầm Thiên có thể đoán trước tương lai, nhưng cũng không cần dùng Thấu Tâm Thuật đối phó với nàng chứ.
- Phù Nhi, con tức giận gì chứ….con không phải than cơ thể yếu ớt, khó chịu sao….. Băng Hương này sẽ khiến con giảm tải mọi hoạt động, sẽ không cần tốn sức nữa, càng tốt hơn cho cơ thể mà thôi. Hừm muốn trốn sao, đâu có dễ như vậy, nếu để con bé trốn trước mắt mình, danh tiếng kia của hắn hẳn là đem vứt luôn cho rồi.
Đi hết nửa ngày, cuối cùng đoàn rước dâu cũng đến Diêm la cốc. Diêm la cốc nằm sát đáy vực diêm la, nhìn thoáng qua chỉ là một cánh rừng rậm âm u, nhưng thật ra bên trong lại có một tòa thành kiên cố. Nơi này lúc trước chính là nơi ông ngoại hắn ẩn thân trốn khỏi truy bắt của triều đình. Phụ Thân hắn rất ghét nơi này, ông nói ông suýt chút nữa đánh mất mẫu thân hắn ở đây, nên Diêm cốc của hắn khiến ông không thích chút nào.
Bên cạnh cốc còn có trận pháp hoa đào, nơi ở lúc trước của Yên Phi, thê tử yêu của thúc phụ hắn, cũng chính là hoàng đế Triệu quốc này. Cũng may ông ta tìm được thê tử, nếu không e rằng ngai vị kia lại bắt hắn thừa kế, thế thì thật không ổn chút nào.
Nhạc phụ này của hắn quá giỏi đi thôi, ông ta thực sự đã khiến phụ mẫu hắn đến Diêm cốc chủ trì cho hôn sự này. Từ ngày Thương Vũ rời bỏ ngôi vị tiểu vương gia, lưu lạc giang hồ rồi tự lập lên Diêm La Cốc, phụ mẫu hắn luôn phản đối. Thế nên dù hắn có dùng cách gì mời họ ghé Diêm cốc, họ cũng chẳng thèm ngó đến một lần. Thế mà nay không những đến cốc, phụ mẫu hắn còn thực sự lấy quyền trưởng bối, chuẩn bị hỷ sự long trọng đón đôi tân nhân.
Cả đường rước dâu Nguyệt Phù đều lớn tiếng phản đối hôn sự này. Nhưng sau đó chẳng biết Trầm Thiên nói gì với nàng khiến Nguyệt Phù ngoan ngoãn cùng Thương Vũ bái đường thành thân.
Ngồi Trong Hỷ Phòng, Nguyệt Phù trầm tư suy nghĩ. Trầm Thiên nói với nàng sẽ cho nàng quyển sách dạy bày và phá trận làm của hồi môn nếu nàng chịu bái đường. Ông còn nói nơi này là Diêm La cốc, vậy phu quân nàng chính là Nha Vô Ảnh nổi danh trên giang hồ là kẻ có ngàn khuôn mặt.
Nàng còn nghe nói hắn cũng chính là cao thủ bày trận. Nàng không muốn dùng thân phận biểu muội gả cho hắn, bởi nàng không muốn rõ ràng là phu quân của nàng nhưng lại mang danh nghĩa biểu muội. Nếu sau này phải đổi lại thân phận thì phải thế nào. Nhưng của hồi môn kia quả nhiên hấp dẫn, thôi thì cứ lấy được sách, sao chép lại nó rồi nghĩ cách giải quyết rắc rối này sau vậy.
Aki: chúc mừng năm mới………tuần này post rồi nên…cuối tuân sau ta mới có truyện tiếp nha máy nàng…
Ta đã rất cố gắng rồi……đáng lý phải thi xong mới có truyện cơ cơ nà ta lỡ hứa sẽ cố gắng với 1 đọc giả vào dịp noel ( alligator)nên chương hôm nay coi như là cố gắng của ta gửi đến đọc giả đáng yêu đó………..
cuối tuần sau ta thi 3 môn nên sẽ không chấp nhận bất cứ điều đình hay kiến nghị nào được nữa cả nhé……ha..ha…
Phan_1 Truy phu
Phan_2
Phan_3
Phan_4 Duoc yeu
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9 Cuop tan lang
Phan_10
Phan_11
Phan_12 The tu bo tron
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19 Phu quan cua giao chu
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Pair of Vintage Old School Fru